tương tư như mai

Không chỉ thừa hưởng khả năng truyền nội dung với chất lượng 4K như thế hệ cũ Google Chromecast Ultra; phiên bản nâng cấp mới nhất 2020 Chromecast with Google TV còn được tích hợp hệ điều hành Android TV cho phép cài đặt ứng dụng thoải mái và nhất là điều khiển từ xa tích hợp giọng nói tiếng Việt, đem lại Ngõ 281 Trương Định, Tương Mai, Hoàng Mai, Hà Nội thì bạn nên chú ý một số thông tin về địa chỉ ở đâu, tuyến đường xe máy, tuyến xe hơi, tuyến xe buýt cũng như các thông tin đánh giá từ những người đã đến địa chỉ Ngõ 281 Trương Định, Tương Mai, Hoàng Mai, Hà Nội này có chất lượng và đáng tin cậy hay không. Điểm đánh giá hiện tại của địa điểm Nhạc Chill Hot Tiktok 2022 | Nếu Như Anh Thành Công Sầu Tương Tư Ngày Mai Đám Cưới List bài hát: [00:00:00] 01 Nếu Như Anh Thành Công (Lofi) [00:03:51] 02 Lỡ Yêu Người Đậm Sâu [00:07:25] 03 Chạnh Lòng Thương Cô Huy Vạc [00:12:03] 04 Cảm Ơn Em Đã Đến Bên Anh (Lofi) [00:16:21] 05 Chạm ( Lofi) [00:2 Sen tắm Inax BFV-6003S là dòng sản phẩm được thiết kế với kiểu dáng hiện đại và công nghệ chức năng mới như lực tải nước mạnh và đồng đều. Độ dài tương ứng thuận tiện sử dụng, dòng chảy êm tạo cảm giác thoải mái cho người sử dụng. Bát sen với thiết kế mới 2. Lời bài hát Sầu Tương Tư Vì ai ta phải ôm sầu quá lâu rồi Tương tư mãi một người Hỏi mây núi, làm sao ta có thể quên người Lòng ta như gió bên đồi, hắt hiu rồi Nào với tới mây trời Đành lòng ôm sầu tươnq tư một đời Vì ai ta phải ôm sầu quá lâu rồi Tương tư mãi một người Hỏi mây núi, làm sao ta có thể quên người Site De Rencontre Pour Chiens Gratuit. Add bookmark Tác giả Lâm Địch Nhi Thể loại Ngôn tìnhCổ đạiHE Tình trạng Hoàn thành Số chương 33C Lượt đọc 7,583 Cập nhật 05/08/2022 “Tương tư nhất dạ hoa mai phát Hốt đáo song tiền nghi thị quân” Hữu Sở Tư - Lô Đồng Dịch thơ Trần Tuấn Khải “Một đêm trằn trọc tương tư Thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai.” Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên nhau. Mười năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn? Advertisement *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Heo conCòn một ngày nữa là đến giao thừa, tổng quản Hướng phủ Hướng Quý dậy rất sớm, mấy ngày nay Vương phủ nhiều chuyện. Vừa mở cửa, nhìn ra bên hòn giả sơn lại thấy có vị còn dậy sớm hơn ông, đến gần thì thấy đó là Vương gia. Sáng mùa đông sương dày đặc, trên giả sơn, trên mái nhà như phủ một lớp tuyết bàng bạc, đến ngay cả cây tùng cây bách vốn luôn xanh tươi cũng như biến thành một màu bàng bạc. Tóc vương gia cũng đọng sương, chắc hẳn đã dậy được một lúc Quý bắt tay vào làm việc, vội đi đến– Vương gia, trời rất lạnh, vương gia vào nhà để tôi đốt lò sưởi, để bảo nhà bếp làm chút điểm tâm mặt Hướng Bân rất nặng nề, không còn vẻ thoải mái như bình thường. Hắn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn ra chân trời. Không biết đã bao lâu rồi, hắn có cảm giác hoang mang, bất lực một cách khó hiểu, hắn không tìm thấy chút cố gắng nào, chỉ đành không để mình bị quấn quýt, phiền nhiễu. Không thể tìm được nguyên nhân lại không thể nói rõ là chuyện gì, ưu phiền, không thể ngủ ngon. Dậy thật sớm đi nhìn buổi sớm mùa đông lạnh lẽo mong lấy lại được trái tim bình an. Sáng nay sương rất dày, đây cũng có nghĩa rằng hôm nay nhất định sẽ là ngày trời nắng đẹp. Lúc này, phương đông bắt đầu ửng đỏ, hàng vạn sợi kim tuyến lấp lánh chiếu lên ruộng đồng, không một sợi nắng nào bị mây che đi. Sương ban mai lóng lánh như ánh sáng từ ngân hà.– Hướng Quý, cảnh buổi sáng này thật sự là đẹp đến mê hồn, khó có dịp được thấy, tuy rằng tiểu vương có chuyện quấy nhiễu không thể ngủ ngon nhưng bất ngờ lại được nhìn thấy cảnh bình minh đẹp cỡ này, tiểu vương còn gì không vui nữa đây?Hướng Quý không hiểu, Vương gia đang nói gì vậy? Nhưng nhìn vương gia như đã gỡ được khúc mắc nào đó, vẻ mặt lại tươi cười như ánh mặt trời sớm mai, ông cũng lại vui vẻ– Đúng thế, đúng thế, vương gia, chúng ta vào nhà đi!Hôm nay lạnh đến run người.– Được, hôm nay ta ở trong phòng xem tấu chương, ai tới cũng nói là không có nhà. Nếu như mẫu thân hỏi khi nào tiến cung thì ông cứ bảo muộn một chút ta sẽ về Bân phủi sạch vẻ lạnh lùng trên người, bước ra khỏi dãy núi giả. Hướng Quý đáp lời, nhìn vương gia vào phòng thì mới yên tâm làm đầu và đầu bếp Liễu viên hôm nay cũng dậy sớm, ánh mặt trời rực rỡ thế này, nên giặt quần áo và chăn gối, nhà cửa cũng nên dọn dẹp lại, phòng bếp đang nấu cơm tất niên, luôn chân luôn tay. Tiểu công tử vừa mới khỏi bệnh, lão phu nhân cũng dần khá lên, Liễu Tuấn nói năm nay Tầm Mộng phường và Tầm Mộng các làm ăn rất tốt, công tử đã chuẩn bị phong bao lì xì lớn cho mọi người. Bình thường công tử đối xử với mọi người không tệ, đến năm mới sẽ càng khiến người ta vui mừng. Thực ra việc ở đâu mà chẳng như nhau nhưng tìm được chủ nhân tốt lại là rất khó. Nghĩ đến đây, lại bắt đầu luôn chân luôn tay, vẻ mặt vô cùng vui sướng đón mừng năm Ngôn ở trong tiểu lâu lại đang sầu khổ, từ sáng đã cằn nhằn không ngừng– Công tử, người mới khỏe được mấy ngày, đi lại còn toát mồ hôi mà còn đòi xuất môn, không được đâu!Lam Ngữ bưng điểm tâm đi vào, cũng từ chối ngay lập tức– Không được, lạnh thế này, nếu lại bị ốm thì làm sao, ngày lễ ngày tết, mà chưa biết chừng Hướng vương gia đã hồi cung mặt Liễu Mộ Vân tái nhợt nhưng vẫn rất kiên quyết– Ta đã nghỉ mấy ngày rồi, sớm đã không còn gì đáng ngại nữa, ta rất khỏe mạnh đó. Chỉ là đi thăm Hướng đại ca, cũng không phải đi đâu xa, có cần lo lắng vậy sao?Thanh Ngôn không nhịn được mà bật cười, mấy hôm trước là mạnh khỏe, hôm nay lại là khỏe mạnh, xem ra tiểu thư thực sự rất nóng nảy rồi.– Ta thấy vẫn là không được đâu, Vương gia người ta tiền hô hậu ủng, gia nô thành đàn, lại là thần tử của Hoàng thượng, phải gặp rất nhiều người. Chúng ta ăn cơm quan trọng hơn, đúng không Lam Ngữ?Liễu Mộ Vân cúi đầu không nói gì, biết các nàng nói đúng, thực ra bọn họ cũng chỉ gặp nhau có hai lần nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết như người quen khiến nàng rất muốn gặp hắn– Ta phải đi một lần, vì lễ phép thì cũng phải qua đó đáp lễ đúng không?Nàng khẽ thở dài, vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục cầu Ngữ đau lòng, tiểu thư lúc nào cũng tỏ vẻ như người lớn, suy nghĩ vì người khác, rất ít khi có khẩu khí như vậy– Thanh Ngôn, ngươi đưa tiểu thư đi đi, bằng không sao nàng chịu an lòng ở lại Liễu Ngôn bất đắc dĩ buông tay, nhận mệnh đi lấy áo choàng, lò sưởi nhỏ rồi dặn người chuẩn bị Mộ Vân vui mừng, cười tươi như hoa– Thanh Ngôn, ta muốn mặc chiếc áo màu xám kia, khoác áo lông xám mấy ngày rồi Liễu Mộ Vân không ra cửa, dọc đường đi không nhịn được mà vén rèm nhìn ra phố xá bên ngoài, có lẽ trời ấm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng hồng nhuận, thần thái vui vẻ lây sang cả Thanh Ngôn ngồi bên, tâm tình Thanh Ngôn cũng dần nhẹ nhàng hơn. Chủ tớ nói nói cười cười, bất giác đã đến Hướng vương phủ. Hướng vương phủ, cổng lớn tường cao, sư tử đá uy vũ trấn trước cổng, đình đài lầu các thấp thoáng trong bóng cây, gia đinh đứng bên ngoài cổng lớn khí phái thực sự có thể khiến người ta hoảng sợ. Thanh Ngôn đưa thiếp qua, gia đinh nhìn nàng quát– Ta đi bẩm báo, ngươi ở đây một hồi, Hướng Quý đi ra, nhìn Liễu Mộ Vân từ trên xuống dưới, có chút bất ngờ nhưng chỉ lát sau đã lại mỉm cười hòa nhã– Liễu công tử đây là…Lòng thực sự không rõ, vị khách này lần đầu tiên ông gặp mặt, không biết có nên nói cho Vương gia một ngùng nói là nghĩa đệ của vương gia, sợ người ta nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, lại không thể nói rõ là giao tình gì, Liễu Mộ Vân vội đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Đúng lúc này, Thanh Ngôn nhìn thấy một đại hán bước ra ngoài, chính là tên “ác nô”, vội la lớn– Này, phiền ngươi báo cho Hướng vương gia một tiếng, công tử nhà ta ở ngoài chờ vương gia triệu kiến!Nàng không thích những nhà quan lại thế này, lắm quy củ, thích ra vẻ, vẫn là Liễu viên tốt nhất.– Liễu công tử!Hướng Toàn vừa nhìn thấy Liễu Mộ Vân thì vội xuống bậc thang hành lễ, còn lén nhìn trộm Thanh Ngôn mấy lượt, sau đó mỉm cười– Sao lại đứng ngoài cửa? Hướng tổng quản, vị này là nghĩa đệ của Vương gia mới nhận – công tử Liễu Mộ Vân, phường chủ Tầm Mộng phường đó!– Liễu công tử, xin lỗi, tiểu nhân không biết, công tử đừng trách tội, mau, mời vào Quý mừng thầm, may mà khi nãy không từ chối hắn, vội tiến lên dẫn Mộ Vân tao nhã cúi người nói lời cảm tạ rồi theo Hướng Quý đi vào trong. Thanh Ngôn theo sau, nói với “ác nô” ở bên– “Ác nô”, hôm nay ngươi thật tốt bụng cười– Ta không phải là ác nô, ta có tên, ta là Hướng Toàn, là thị vệ của Vương gia. Đừng có nói ta mãi, ngươi với công tử nhà ngươi lúc đó chẳng phải là gà mẹ bảo vệ con Ngôn vừa nghe thì đã giận dữ đến dậm chân– Ngươi mới là con gà trống!– Ha ha, được, ta là gà trống, ngươi là gà mái, được chưa!Thanh Ngôn luôn mau mồm mau miệng không ngờ hắn lại dám nói vậy, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản đối, chỉ nghiến răng nhìn hắn, gằn từng tiếng– Ta là vì quan tâm công tử nhà ta.– Ta cũng chỉ muốn bảo vệ Vương gia nhà ta, sai gì sao?Không hiểu sao lại cảm thấy tiểu tử yếu đuối này đầy địch ý với mình nhưng Hướng Toàn lại thấy rất thú vị, lúc gặp chỉ muốn nhìn thêm mấy cái, đùa đùa hắn, hắn tức giận trông thật đáng yêu.– Không so đo với người như ngươi!Thấy bóng công tử sắp biến mất ở cửa, Thanh Ngôn vội đuổi theo, Hướng Toàn vui vẻ nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, nhìn từ phía sau sao trông giống một cô nương vậy, chỉ là miệng hơi chua ngoa nhưng không đáng ghét, Hướng Toàn cười ngây Quý dẫn Liễu Mộ Vân đi vào phòng khách, dâng trà và điểm tâm, lại đốt một chậu than nóng– Công tử, tôi đã sai người đi gọi Vương gia, công tử dùng trà trước đi!Cúi người cảm ơn Hướng tổng quản rồi ngồi xuống, lại nghe tiếng bước chân dồn dập bên hành lang. Liễu Mộ Vân vui vẻ đứng lên.– Hướng đại Bân vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, cảm giác buồn bực trong lòng được bình ổn lại trong chớp mắt, cuối cùng hắn đã hiểu được cảm xúc ấy là từ đâu, đều là từ người nhỏ bé này đã khiêu khích tấm lòng vốn không hề vướng bận của hắn.– Mộ Vân!Bàn tay lớn nắm chặt lấy một bàn tay không hề có độ ấm, lại nhìn kĩ gương mặt thanh tú kia– Sao đệ gầy đi như vậy?– Có sao không, chỉ là bị bệnh mấy ngày sờ mặt, bình thản chuyển đề tài– Đệ làm mấy bộ quần áo cho đại ca, đã cho người đến hỏi số đo của đại ca, giờ mang đến cho đại ca thử.– Ta chẳng có hứng thú gì với quần áo cả. Nói cho ta biết, là mấy ngày, hay là 10 điệu lạnh lùng và buồn phiền của Hướng Bân khiến người ta không dám kháng cự, Hướng Quý và Thanh Ngôn ở bên đều hoảng sợ đến ngây Liễu Mộ Vân vẫn có thể cười nhẹ như gió thổi– Chẳng phải giờ đệ vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?Lúc nói chuyện, đột nhiên cảm giác váng đầu ập tới. Dù sao đường đi mệt mỏi, hơn nữa cơ thể yếu ớt, muốn chống đỡ nhưng lại dần ngã vào Thanh Ngôn– Quỷ tha ma bắt!Một bàn tay to kịp thời vươn đến, áo lạnh dày cộm cũng không thể che giấu được cơ thể mảnh mai kia, rất ít nam tử 16,17 tuổi lại gầy như thế này, Hướng Bân giận dữ trách Thanh Ngôn– Đám hạ nhân như các người đã làm gì, rốt cuộc đệ ấy bị làm sao?Bọc quần áo trong tay Thanh Ngôn rơi xuống đất, lắp bắp trả lời– Bị bệnh gần mười ngày, vừa mới khỏe được 2,3 ngày, cơ thể rất yếu, cơm cũng không ăn nhưng lại đòi tới gặp Vương rằng trong lòng rất cảm động nhưng cũng không muốn nhìn Liễu Mộ Vân như vậy– Đám người các ngươi cứ để mặc đệ ấy tùy hứng sao?Liễu Mộ Vân thở dốc ổn định lại bản thân, cố nói– Nào có lâu vậy, chỉ mấy ngày Bân hầm hầm nhìn Liễu Mộ Vân nhưng trong nháy mắt không hề có sự tức giận– Đệ im đi cho ta!Hắn đột nhiên bế thốc Liễu Mộ Vân lên rồi đi ra ngoài. Thanh Ngôn định đi theo sau thì lại bị hắn lườm cho mà vội dừng lại.– Hướng Quý, đi hầm một bát cháo thịt, làm một ít điểm tâm rồi mang đến thư phòng. Về phần ngươi, nếu không thể chăm sóc công tử cho cẩn thận thì để ta làm đi.– Tôi… tôi…Thanh Ngôn nước mắt doanh tròng, vô cùng tủi thân mà không thể nói, rõ ràng là tự công tử không chịu nghe lời, sao lại là nàng sai?– Đừng lo lắng, Vương gia sẽ chăm sóc Liễu công tử chu đáo. Lần đầu tiên ta thấy Vương gia coi trọng ai như vậy đó, ngươi theo ta vào vườn vừa đi dạo vừa chờ đi!Chẳng biết Hướng Toàn đã đi đến bên Thanh Ngôn từ bao giờ, nhỏ giọng an ủi. Thanh Ngôn nhìn thấy hắn, nước mắt không ngừng được– Không phải ta không chăm sóc tốt cho công tử, là công tử giả vờ đáng thương, ta không nỡ nên mới cho công tử đến đây, không ngờ… không ngờ…– Ta biết, ta biết!Hướng Toàn gật đầu, lấy khăn tay đưa cho người đang khóc không giống ai kia. Ai dà, nam nhân cũng có thể khóc như vậy sao? Đúng là càng nhìn càng thấy giống nữ tử. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Heo conLiễu Mộ Vân choáng váng dựa vào lòng Hướng Bân, không rõ là đi đâu, chỉ thấy cây cối, lầu các đang lùi dần về phía sau– Đệ có thể đi được, Hướng đại ca, thế này sẽ bị đám hạ nhân chê cười nói thế nào thì mình vẫn là nam tử, bị bế thì thành ra cái dạng gì. Chỉ là người đang bế mình lại nổi giận đùng đùng, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo hắn qua hành lang dài, mái hiên rộng, đường mòn rồi tới trước một tiểu lâu, bước lên mười bậc thang, chỉ cảm thấy một tay hắn vươn ra đẩy cửa, thì ra là thư phòng. Căn phòng vô cùng thanh nhã, không sách thì tranh, còn có cả mấy món binh khí quý giá, hoàn toàn khác với thư phòng của Bân nhẹ nhàng buông hắn xuống, vào gian phòng khác lấy ra một chiếc chăn, phủ lên ghế rồi nhẹ nhàng đặt hắn trong đó, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, xoa xoa mười ngón tay lạnh lẽo của hắn. Bế dọc đường đi, dù hắn không hiểu về con người nhưng cũng đã chắc chắn được người trong lòng hắn chính là nữ cải nam trang, cũng hiểu những cảm xúc kì lạ trước đó của mình không có gì là quái lạ. Không thể phủ nhận, “công tử Liễu Mộ Vân” này đã đảo loạn trái tim vốn bình thản của hắn suốt bao năm qua, tuy rằng bây giờ vẫn rất loạn, vẫn không rõ nhưng hắn quyết định sẽ không buông tay. Trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng giờ không vội, bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Trìu mến thổi ấm cho bàn tay lạnh như băng kia, cúi đầu hỏi “Mộ Vân, thế này ấm hơn chưa, từ lúc quen biết đệ đến bây giờ, vì sao luôn khiến ta lo lắng?”Mắt Liễu Mộ Vân đỏ lên, cảm động vùi đầu vào lòng hắn “Đệ khá lên nhiều rồi, đại ca, chỉ là trời đông quá lạnh rất khó chịu, từ nhỏ cơ thể đệ đã yếu, khó tránh khỏi bị đau đầu”.“Lúc nào ta sẽ bảo ngự y đến xem”.“ Không cần phiền toái, đại ca. Mấy năm nay đệ quá mệt mỏi rồi, sức khỏe của mẫu thân không tốt, chuyện Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các và cả một số người phiền lòng khác… đại ca, cuộc sống thật mệt mỏi, đệ đã nghĩ sẽ không hỏi không nghĩ gì, cứ để như vậy, để mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa luân chuyển”.Giọng nói thoáng nỉ non, hoàn toàn đã quên che giấu giới tính, hoàn toàn là một tiểu cô nương “Đại ca, bờ vai của huynh thật vững vàng, ấm áp, thực sự muốn mãi mãi được thế này”.Từ năm 12 tuổi đến 16 tuổi nàng phải gánh vác gia đình, mọi chuyện quấn thân, thực sự quá mệt mỏi rồi. Nước mắt của Liễu Mộ Vân thấm ướt lên vạt áo của Hướng Bân. Thật hâm mộ vị quận chúa kia, có được người ca ca như vậy mãi Bân xiết chặt tay, lòng dao động như sóng nước, trầm ấm nói “Vậy mãi mãi đừng buông”.Đổi vị trí thoải mái khác, dựa vào vai hắn “Làm sao có thể? Hướng đại ca còn bận việc quốc gia đại sự, lại là trưởng tử trong nhà”. Nói cười nhẹ nhàng, ý cười trong veo, nàng không hay biết lúc này mình xinh đẹp rực rỡ như hoa. “Sẽ rất bận rộn công việc, làm sao có thể?” Nàng làm nũng lắc lắc đầu, mũ lông chồn lệch đi, mấy lọn tóc đen nhánh xõa xuống. Hướng Bân thở dài trong lòng, có phải là nên cảm thán mình có khả năng kiềm chế cao không. “Liễu công tử” này rất có lực sát thương, may mà nàng như vậy cũng chỉ có mình mới nhìn mở, Hướng Quý bưng đồ ăn lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Hướng Bân, Liễu Mộ Vân chỉ đành cố hết sức ăn hết đồ trong bát. No bụng rồi người cũng ấm lên mấy phần. Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào thành những luồng sáng lồng vào nhau. Liễu Mộ Vân cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, câu được câu chăng đáp lời Hướng Bân, nàng hoàn toàn đã quên mục đích đến của Bân nhìn nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, uất ức bật cười. Nhẹ nhàng bế nàng vào phòng trong, cởi áo choàng, đắp chăn cho nàng. Tuy rằng không thích hợp nhưng hắn lại cảm thấy nên là như vậy, nàng là của hắn.– Mộ Vân, mặc nam trang rất vất đúng không! Hướng Bân cúi đầu Mộ Vân nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cũng không định giấu diếm– Đại ca, chẳng có cách nào cả, nữ tử ra ngoài làm việc rất bất tiện, mặc nam trang tự do hơn nhiều,– Khổ cho muội rồi, Mộ ve hai má mịn màng của nàng, rất tự nhiên hôn lên má nàng, lòng dâng lên sự xót xa khôn cùng.– Vẫn ổn!Lẩm bẩm đáp rồi nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hướng Bân gấp gọn áo nàng lại rồi khẽ ngồi bên gường, si ngốc nhìn người con gái trên giường. Nàng ngủ mơ màng, vẻ đẹp ngọt ngào, tú lệ, tuyệt không chút phòng bị, không có u buồn càng không phải là con nhím mẫn cảm. Hít sâu một hơi, hắn thầm thề, từ nay về sau, mọi trách nhiệm của nàng sẽ do hắn gánh vác, nàng sẽ quay về làm một cô nương 16 tuổi, ngây thơ rạng rỡ, vui vui vẻ bước vào trái tim bình thản suốt 30 năm qua của hắn một cách bất ngờ như vậy, hại hắn mất ngủ, hại hắn vướng bận vô cớ, hại hắn lần đầu tiên nghĩ đến việc muốn độc chiếm một mảnh tình, hại hắn mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng, tự khắc chế bản thân. Hắn không thể không quản, không thể không hỏi, hắn không muốn thuận theo tự nhiên, nàng còn nhỏ, vậy để hắn đến Mộ Vân ngủ thiêm thiếp đã tỉnh lại, dựa vào ghế, bưng chung trà nóng, nhìn Hướng Bân đang đọc sách một hồi rồi lại nhìn ra ngoài cửa, như tự nói lại như đang dốc bầu tâm sự– Hướng đại ca, muội thích mặt trời, màu sắc, thích những bức tranh, tơ lụa vải vóc. Ban đêm cũng có thể khiến muội kích động bất an… Trước khi ngủ, muội thường chờ Thanh Ngôn đi rồi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, đứng đó nhìn bầu trời đêm và ánh trăng thật lâu. Mỗi đêm, đây là thời gian khiến người ta kích động nhất trong ngày, dần dần, muội không còn cảm thấy kì quái nữa, muội đã quen với mọi động tĩnh. Ngoài cửa, tiếng người nhà lặng lẽ bước đi, nói chuyện, xa xa, tiếng nhạc tiếng gió, có khi lại tĩnh lặng chẳng nghe thấy gì, không có bất kì tiếng động gì nhưng vẫn khiến muội rất kích động. Sự cô độc, im lặng kéo dài khiến muội dần trở nên mẫn cảm, hay lo lắng, lòng muội lúc nào cũng căng như dây đàn, vừa chạm vào là sẽ run lên. Đã nhiều ngày nay, tình hình càng lúc càng nặng nề, như sợ hãi có chuyện gì sẽ xảy ra, lại lo lắng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngày lặng lẽ như nước chảy, ai…Hướng Bân mỉm cười nhìn nàng, trong lòng tràn ngập tình cảm, cái gọi là niềm vui lứa đôi thì ra không phải chỉ là nữ tử thành đàn mà có khi chỉ là có một người bạn đồng hành trí tuệ, đáng yêu vậy thôi. Hôm nay hắn thực sự đã cảm nhận được điều này.– Về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đừng giữ ở trong lòng, tin tưởng đại ca, tuy rằng đại ca không thể hái trăng sao trên trời xuống cho muội nhưng trên đời này, đại ca vẫn có thể mang đến cho muội một khoảng trời hòa bình, yên dàng an ủi nàng đổi lại tiếng cười vui vẻ của nàng– Biết rồi, Liễu Mộ Vân muội giờ đã có ngọn núi vững chắc để dựa vào rồi, từ nay về sau có thể hoành hành ngang ngược trên đường cái rồi!Hướng Bân cười lớn, nàng tác oai tác quái không biết trông sẽ thế nào.– Mộ Vân, nếu không có Tầm Mộng phường thì giờ muội muốn làm gì Mộ Vân cúi đầu trầm tư một hồi– Nếu không có Tầm Mộng phường, nếu mẫu thân mạnh khỏe, muội nghĩ, có lẽ muội sẽ đi ra ngoài thăm thú. Giang Nam là nơi rất đẹp, không lạnh lẽo, hanh khô như kinh thành, bên đó mát mẻ, rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa nử tử Giang Nam đều rất đẹp, ngồi trên thuyền, đi dọc theo bờ sông xem người ta đánh cá, nghe con gái dân chài ca hát, núi non hai bên sông dần thay đổi theo làn nước. Đại ca, huynh sẽ cảm thấy thời gian như ngừng lại, a, thật muốn quay lại lại những ngày tháng ở Giang Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự khao khát, chờ Bân dịu dàng vuốt tóc nàng– Mộ Vân từng đến Giang Nam?– Ừm, cùng mẫu thân đi chữa bệnh, từng ở lại Giang Nam hai năm.– Mộ Vân thật hiếu thuận nha!Nàng hơi đỏ mặt– Là phận con cái, đó là đương nhiên, Hướng đại ca thương yêu muội muội như vậy, chắc hẳn là lại càng hiếu kính với cao đường. Đúng rồi, Hướng đại ca, “Kinh thành tứ thiếu” các huynh đều đã thành thân rồi chứ!Giả bộ lơ đãng nhắc đến, trước mắt lại hiện lên gương mặt tuyệt diễm của một nữ tử nước ngoài.– Đều không có đâu. Ha ha, sao lại hỏi cái này?Hướng Bân nhìn chăm chú vào gương mặt khiến hắn mê luyến, muốn nhìn ra những tâm tư nàng che giấu.– Đại ca đã quên muội may hỉ phục sao, muội hỏi cái này đương nhiên là có chuyện mà. Bốn người các huynh đều vĩ đại khiến người ta đố kỵ, nhất định là có rất nhiều người muốn kết thân. Có khi ở Tầm Mộng phường muội lại nghe được đám tổng quản và các phu nhân nhắc tới tên huynh, luôn nói có nhà ai nhờ làm mai gì gì đó. Đại ca, có phải là huynh muốn tìm một công chúa không?Nàng đang thử hắn sao? Hướng Bân vui vẻ– Nếu chỉ cần một công chúa thì ta đã thành hôn từ lâu rồi. Ta chỉ muốn tìm một nữ tử hiểu lòng mình, người mà ta yêu thương là được.– À!Nghe khẩu khí hắn thì dường như yêu cầu cũng không cao, vậy vì sao đến giờ còn chưa tìm được. Cũng ngại gạn hỏi, lén nhìn trộm gương mặt tuấn tú luôn mỉm cười kia, thực sự không hiểu. Còn cả Tề đại công tử kia nữa, hai năm trước ôm mỹ nhân trong lòng, không phải là đã sớm thành hôn rồi sao? Thôi đi, chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa, hôn ước mười năm trước đã qua được mấy ngày, từ nay về sau, hắn và nàng không còn ràng buộc gì Bân thấy nàng lúc nhíu mày, lúc lại lắc đầu, lúc lại tự nhủ như đang bị điều gì đó làm hoang mang thì không khỏi mỉm cười, gì mà Tầm Mộng phường chủ thần bí, nói thẳng ra thì chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương. Nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây, hắn không dám giữ nàng lại, càng tối trời càng lạnh, người bệnh vừa ốm dậy lại bị lạnh thì cũng không phải là chuyện gì hay ho.– Mộ Vân, đã muộn rồi, Hướng đại ca đưa muội về phủ nhé?Muốn thuận đường đi thăm Liễu viên để ngày sau khi nào nhớ nhung thì sẽ đến vấn an.– Trời ơi! Đã muộn thế này rồi, Thanh Ngôn nhất định chờ sốt ruột lắm. Không cần tiễn, muội có kiệu rồi, hôm nay làm phiền đại ca cả ngày, hại huynh còn không kịp phê duyệt tấu chương!Nàng áy náy nhìn bàn chất đầy tấu chương của hắn, ai dà, hại Hướng đại ca phải thức đêm rồi!Lại ôm dáng người mảnh khảnh ấy vào lòng, rất muốn giữ nàng lại nhưng không thể, vì danh tiết của nàng, vì những ngày tháng sau này, hắn phải nhẫn– Đại ca là người có chừng mực sẽ không làm gì sai lầm. Muội tới, đại ca rất vui mừng, sau này nhất định phải thường xuyên đến đây, nếu đại ca không ở trong phủ thì phải chờ. Sau khi về thì cùng ăn bữa cơm, đừng tùy hứng, bớt ra ngoài đi, có chuyện gì bảo người đến báo cho đại ca.– Vâng!Gật đầu lia lịa, cười trộm, nàng thực sự đã có một người huynh trường rồi! Vui vẻ ôm chặt hắn để xác nhận lại đây là sự thật. Người được ôm cứng nhắc, mặt nhăn nhó, nàng… nàng thực sự không biết nam nữ hữu biệt sao?Thanh Ngôn chờ trong đại sảnh từ trưa đến gần tối mới thấy vị “Liễu công tử” kia thần thanh khí sảng đi ra, đúng là giận không có chỗ phát tiết, không nói đến chuyện hại mình phải ở cùng tên “ác nô” kia suốt một ngày, hại mình mang tiếng không chăm sóc được chủ nhân chu đáo, mà vị chủ nhân kia trông lại không tệ lắm, không té xỉu mà cũng chẳng lạnh run người. Thanh Ngôn e ngại đến thể diện của Vương gia nên không dám nói chủ tớ lễ phép cáo từ, đến khi nhìn qua rèm không còn thấy Vương phủ nữa thì Thanh Ngôn mới quay lại nói “Tiểu thư”.Liễu Mộ Vân buồn bực, chỉ khi Thanh Ngôn tức giận thì mới gọi nàng là “tiểu thư” ở bên ngoài như thế này– Sao thế Thanh Ngôn?– Tiểu thư là cô nương chưa thành thân, sao có thể ở cùng với một nam tử xa lạ suốt một ngày được?– Đó không phải là nam tử xa lạ, là Hướng đại cố cự nụ, cần gì phải chuyện bé xé ra to.– Đó là phu nhân sinh sao?– Thanh Ngôn, ngươi nói lung tung gì đó? Là nghĩa huynh thì có làm sao, ta coi huynh ấy là huynh trưởng là dạ không dám nói ra chuyện hắn đã nhìn ra nàng là nữ tử, như vậy Thanh Ngôn chắc điên lên mất.– Chuyện thế này về sau tuyệt đối không thể xảy ra nữa, mặc kệ thế nào, đều phải kiên quyết để cho tôi ở bên cạnh tiểu thư mới tiểu thư 12 tuổi thì phu nhân đã bị mất trí, mặc dù có chuyện dạy rất tốt nhưng những chuyện khi lớn lên cần chú ý thì phu nhân chưa thể dạy dỗ. Hơn nữa vì Tầm Mộng phường, tiểu thư cũng thường xuyên phải giao tiếp với nam nhân nhưng đó đều là những nơi đông người, không phải như hôm nay, tiểu thư biến mất suốt một ngày trước mắt nàng. Thanh Ngôn vừa tức vừa vội– Tiểu thư, người phải giữ gìn, nếu không sau này thanh danh bị bôi nhọ thì sẽ không thể gả ra ngoài được nữa đâu!Liễu Mộ Vân thoáng sửng sốt rồi cười khổ khiến Thanh Ngôn nhìn mà lòng thấy bi ai– Biết rồi, Thanh Ngôn, về sau ta sẽ chú ý. Thực ra dù không có chuyện này thì ta cũng không thể gả cho ai nuối nhắm mắt lại, nghĩ đến bóng dáng lạnh lùng kia, thích hắn sao? Không biết, chỉ là từ nhỏ đã gần gũi với hắn, quen có hắn ở đó, có một ngày phát hiện hắn đã chạy thoát, từ đó về sau lòng cảm thấy vắng vẻ, tiếc nuối? Không cam lòng? Cũng không phải, chỉ là không biết làm sao mà thôi.– Tiểu thư, xin lỗi!Thanh Ngôn biết mình lỡ lời, chạm vào nỗi đau trong lòng tiểu thư, vội ôm tiểu thư như muốn truyền sức mạnh cho nàng để nàng có thể kiên cường hơn– Chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều, có một số người không đáng, tiểu thư còn nhỏ, mọi thứ đều chẳng tính là gì cả. Ngày sau, tiểu thư nhất định sẽ được gả cho một người Thanh Ngôn lại tự trách, Liễu Mộ Vân cố gắng mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái– Ừ, đó là đương người nhìn nhau cười, mỗi người một tâm sự riêng. Contents1 Giới thiệu Truyện Tương Tư Như Mai2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Tương Tư Như Mai “cập nhật ngày 13/06/2023“ Trọn bộ Tương Tư Như Mai Full tập được cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Tương Tư Như Mai 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Tương Tư Như Mai Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Edit Heo con Tôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngày, nhìn như vô vị, vào miệng rồi mới biết hương thơm tràn ngập đáy lòng. Đây là câu chuyện xưa về nữ cải nam trang, miêu tả lại một đoạn tình cảm hồn nhiên, quyến luyến. Chuyện cũ không có tình tiết li kỳ, chỉ là vận mệnh của nữ chính có chút li kì. “Tương tư nhất dạ hoa mai phát Hốt đáo song tiền nghi thị quân” Hữu Sở Tư – Lô Đồng Dịch thơ Trần Tuấn Khải “Một đêm trằn trọc tương tư Thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai.” Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên nhau. Mười năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn? Danh sách chương Chương 1 Một đêm trằn trọc tương tư, thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai 1 Chương 2 Một đêm trằn trọc tương tư, thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai 2 Chương 3 Việc đời man mác lòng khó liệu, sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên 1 Chương 4 Việc đời man mác lòng khó liệu, sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên 2 Chương 5 Nhân thế bao lần thương chuyện cũ, hình non còn gối lạnh dòng sâu Chương 6 Nhân thế bao lần thương chuyện cũ, hình non còn gối lạnh dòng sâu 2 Chương 7 Núi có cây cây lại có cành, lòng nhớ quân quân nào có hay 1 Chương 8 Núi có cây cây lại có cành, lòng nhớ quân quân lại chẳng hay 2 Chương 9 Như khói nhạt như trăng trong, như soi nước biếc như lồng cát xa 1 Chương 10 Như khói nhạt như trăng trong, như soi nước biếc như lồng cát xa 2 Chương 11 Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý 1 Chương 12 Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý 2 Chương 13 Trời chiều vàng một gợn buồn, lại gặp mưa và gió Chương 14 Trời chiều vàng một gợn buồn, lại gặp mưa và gió 2 Chương 15 Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt, ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ 1 Chương 16 Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt, ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ 2 Chương 17 Nhị thập ngũ huyền đạn dạ nguyệt, bất thắng thanh oán khước phi lai 1 Chương 18 Nhị thập ngũ huyền đạn dạ nguyệt, bất thắng thanh oán khước phi lai 2 Chương 19 Phong ba bất tín lăng chi nhược, nguyệt lộ thùy sổ quế diệp hương 2 Chương 20 Phong ba bất tín lăng chi nhược, nguyệt lộ thùy sổ quế diệp hương 2 Chương 21 Sầu tủi vì ai riêng chẳng thấy, màn là trăng rọi ánh tơ vương 1 Chương 22 Sầu tủi vì ai riêng chẳng thấy, màn là trăng rọi ánh tơ vương 2 Chương 23 Nhật cao do tự bằng chu lan, hàm tần bất ngữ hận xuân tàn 1 Chương 24 Nhật cao do tự bằng chu lan, hàm tần bất ngữ hận xuân tàn 2 Chương 25 Hà dương cộng tiễn tây song vũ, khước thoại ba sơn dạ vũ thì Chương 26 Hà dương cộng tiễn tây song vũ, khước thoại ba sơn dạ vũ thì 2 Chương 27 Ly hận kháp như thanh thảo, canh hành canh viễn hoàn sinh 1 Chương 28 Ly hận kháp như thanh thảo, canh hành canh viễn hoàn sinh 1 Chương 29 Khúc trung vô biệt ý, tịnh thị vi tương tư 1 Chương 30 Khúc trung vô biệt ý, tịnh thị vi tương tư 1 Chương 31 Đêm nay chung bóng đèn soi tỏ, cứ ngỡ như đang giấc mơ màng 1 Chương 32 Đêm nay chung bóng đèn soi tỏ, cứ ngỡ như đang giấc mơ màng 1 Chương 33 Đại kết cục Trọn bộ Truyện Tương Tư Như Mai “cập nhật ngày 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Nếu bạn yêu thích thể loại truyện ngôn tình , và đặc biệt yêu thích lối viết nhẹ nhàng dung dị nhưng cứ khiến lòng mình day dứt không yên, luôn băn khoăn thì hẳn bạn sẽ không thể quên được tác giả Lâm Địch Nhi. Có lẽ độc giả không còn lạ gì với loạt truyện Hoa Hồng Sớm Mai , Hoa Hồng Giấy , Hái Sao ,... tất cả đều là những câu chuyện đi sâu vào lòng người, là những chiêm nghiệm về câu chuyện tình yêu, truyện Tương Tư Như Mai cũng là một truyện cùng thể loại này. Tác gải cũng có lời đề tựa Tôi thích dùng giọng văn thản nhiên để kể lại một câu chuyện xưa cũ, giống như thưởng thức một tách trà thương ngát, nhìn như vô vị, vào miệng rồi mới biết hương thơm tràn ngập đáy lòng. Đây là câu chuyện xưa về nữ cải nam trang, miêu tả lại một đoạn tình cảm hồn nhiên, quyến luyến. Chuyện cũ không có tình tiết li kỳ, chỉ là vận mệnh của nữ chính có chút li kỳ. Năm nàng 6 tuổi, có người từng nói Ta muốn trồng một vườn mai, mười năm sau sẽ cùng muội đêm đêm bên nhau. Mười năm sau, người cùng nàng hàng đêm nhìn ngắm vườn mai có phải là hắn? Không tình nguyện đi theo huynh trưởng xuống lầu, trong lòng cả hai huynh muội đều hiện lên một suy nghĩ Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Liễu công tử kia? Liễu viên là khu nhà nho nhỏ, được sửa từ hậu viện của một nhà giàu có mà thành, trong lại sửa mấy gian sương phòng. Tuy nhỏ nhưng rất thanh tú, nước xanh đá trắng, cây cối xanh mơn mởn, bốn mùa hoa nở ngát hương, tinh tế và rất tiện. Đám người hầu ở sương phòng phía nam, Mạc phu nhân ở sương phòng phía Bắc có nhiều ánh sáng mặt trời. Liễu Mộ Vân ở trong một tòa tiểu lâu ở sâu nhất, bên trên là phòng ngủ, dưới là thư phòng. Mấy năm trước, cùng một lúc phải chịu nỗi đau mất chồng mất con, Mạc phu nhân không thể chấp nhận nổi sự thật, tự biến mình thành kẻ si ngốc, suốt ngày nhìn trời chẳng nói chẳng rằng. Chạng vạng, thị nữ đã lau rửa cho Mạc phu nhân xong xuôi, cho ăn cơm rồi đỡ bà vào giường. Chăn sớm đã được ủ ấm, bên trong đốt hương, rất ấm áp, thoải mái. Liễu Mộ Vân vẫy vẫy tay bảo thị nữ rời đi, thời khắc này là của hắn. Đặt tay mình vào tay mẫu thân, dựa vào mẫu thân, hiểu rằng bà vô thức nhưng Liễu Mộ Vân vẫn làm vậy, như thể khi còn bé, mình vẫn là viên minh châu của mẫu thân. Liệu chuyện tình này đến cuối cùng sẽ ra sao, đâu là hồi kết của truyện , mời bạn đón đọc để tìm được lời giải đáp, để cùng đồng hành với câu chuyện tình yêu của họ, để sống và trải nghiệm những điều mới mẻ. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tương Tư Như Mai! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc Cung Ninh Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau Cung Ninh Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà” Cung Ninh Trăng Nở Hoa Cung Ninh Độc Sủng Lang Vương Hậu Nguyên Diêu Bất Chấp Tất Cả Cư Tiểu Diệc

tương tư như mai